Vì yêu quá nên tràn, đúng k anh?
Nhớ và quên xếp thành ngăn kỉ niệm
Con đường nghiêng bên em hòa quyện
Nỗi nhớ dài, anh gấp lại để quên.
...
Người ta thường hay mơ mộng về quá khứ, về những gì đã qua, đôi khi nhìn thời gian đi và muốn níu lại những đoạn phim quay chậm chậm.
Em thấy buổi chiều nay mưa rơi, nhẹ nhàng như mọi buổi chiều khác. Trong em hình như đã thành nếp nghĩ, trong em hình như đã vướng một lớp ký ức, mà gọi là "ngày xưa". Ngày xưa ấy, quy chiếu cho hiện tại, thì thật êm, như là thời gian đã xóa dần những nếp nhăn trên vầng mắt người ở lại và dấu chân người ra đi. Thì cuối cùng lại còn thanh thản ...
Ngày hôm qua thật đẹp. Hoặc có thể ngày hôm qua chẳng đẹp, nhưng nếu người ta có một cơ hội, người ta đã có thể làm cho nó trở nên tốt hơn. Nếu người ta không làm thế, nếu người ta làm khác ... Nếu, nếu và nếu ... Thế là người ta tiếc. Có người tiếc ít thôi, có người thì khắc khoải cả cuộc đời. Có người mải mê mãi với những hoài tưởng về quá khứ.
Nhưng những gì đã qua cũng như cát vậy, dù có cố nắm chặt cỡ nào, cát vẫn theo gió bay đi …
Rồi sẽ có lúc em hiểu ra, không có gì là mãi mãi. Chỉ những con đường là bất tận, và chúng ta cứ thế bước đi. Đôi lúc ngoảnh lại, nhưng không thể nào quay trở lại. Chỉ có em, là vẫn đang lớn lên từng ngày. Chỉ có em, là sẽ hiểu ra: một nửa tình yêu không là trọn vẹn, một nửa ánh mắt không phải là dõi theo, một nửa quan tâm là thờ ơ quá nửa ... Một nửa lãng quên, là bình yên một nửa. Và một nửa em, thì vẫn cứ là em
Như chiều nay em thấy thời gian trở về, mang theo một lớp lá vàng rắc đầy ghế đá ...
Có những cái trên đời nhất định phải trôi qua và biến mất.
Nhắm mắt vào.
Và.
Nào, ta cùng lãng quên
Em và anh cùng lãng quên